Những điều tui viết lên, mọi người tưởng là các bài đạo đức, thực ra không phải, đó chỉ là cái văn minh. Nhiều bạn nhiễm mấy cái thói phi văn minh, nhưng mọi người xuề xoà bỏ qua, thế rồi càng ngày càng nặng, hết thuốc chữa. Đầu tiên là nói dối, sao tui ghét cay ghét đắng thể loại này. Sao mới nhỏ xíu đã nói dối rồi. Phải từ bỏ ngay, lớn lên quen cái thói dối trá đó thì sẽ khổ lắm, không thể có sự nghiệp và người người sẽ lánh xa.

Trung thực thiệt thà hẻm có thua thiệt, chỉ là bất lợi chút ít trong 1 giai đoạn ngắn. Về lâu dài, thói quen trung thực giúp mình nhiều thứ, đặc biệt là lòng tin của người khác. Người ta tin thì làm gì cũng dễ.

Nói dối phải kèm với trí nhớ siêu việt. Vì phải nhớ hết mọi thứ đã từng nói để cho khớp. Chi cho mệt vậy, dành trí nhớ đó cho ngoại ngữ, cho việc đọc những áng văn đẹp, những dòng thơ, những bản nhạc tuyệt vời, cho công việc chuyên môn có phải hay hơn không. Bạn tui làm ở đại sứ quán Mỹ ở Trung Quốc, nó nói tụi tao cấp visa chủ yếu dựa vào sự trung thực của người phỏng vấn. Nhìn cái tướng đi, cái mặt, cái miệng, cái ánh mắt…là tao biết là đứa nói dối, nên tụi tao đánh rớt luôn. Nó phỏng vấn 5 lần tao đánh rớt cả 5. Nhiều bạn phỏng vấn miết mà không đi được, dù có thư của trường uy tín bên nước ngoài, hay cầm một đống giấy tờ chứng minh sở hữu nhà đất. Nguyên nhân là bệnh nói dối đã ăn vào máu, nói 1 câu ra là phải có cái gì đó không sự thật mới chịu được.

Nhiều công ty phỏng vấn nhân sự cũng vậy, họ hỏi ”bạn có bao giờ nói dối nói xạo không“. Và có công ty yêu cầu duy nhất là ”bạn lỡ nói dối trong quá khứ rồi, nhưng khi vô đây, bạn có đồng ý và thề là sẽ chấm dứt hành vi hạ đẳng đấy không, nếu đồng ý thì chúng tôi nhận bạn“. Muốn xin hạc bổng, xin vô cty đa quốc gia, đàm phán với nước ngoài buôn bán làm ăn, trong tình yêu, tình bạn và trong mọi sinh hoạt, cứ phải trung thực làm đầu, sẽ thành công. Mình ma lanh mưu mẹo làm gì lại nó. Mình nói 2 câu phi logic là sẽ khiến người ta mất lòng tin. Mà không có lòng tin, thì không thể làm việc với nhau. Không thể đến được với nhau.

Hồi đó làm cùng công ty với tui có anh bạn tên Thông. Thấy ảnh 30 tuổi rồi mà chưa có vợ nên bố mẹ ở quê sốt ruột, mới giới thiệu một cô làm phóng viên (không biết phải không). Có lần tui và anh Thông đưa đi cà phê. Cổ (tức cô ấy) nói em sinh ra ở phố Hàng Ngang (hay hàng Dọc gì đó tự nhiên quên), cấp 1 hạc trường Hoàn Kiếm, cấp 2 Ngô Sĩ Liên, cấp 3 Amsterdam chuyên Sử, tuyển thẳng vô trường báo chí. Tui hâm mộ liền. Tại hồi xưa tui ưa đứa trường chuyên lớp chọn. Tui mê quá mê, nói cô này lấy làm vợ thì tuyệt, nên ra sức ép anh Thông cua cho được. Cổ nói ông tổ nhà em gốc ông tiến sĩ thời nhà Trần nhà Lý. Rồi thu nhập gia đình em cao lắm, đi làm báo cho vui. Em vô chơi với mấy anh, sáng mai là em đi Paris viết phóng sự về nước Pháp. Cà phê xong qua lẩu cá kèo. Nói chuyện một hồi, cổ nói em hồi bé ngày nào em cũng phải gánh lúa mãi nên không cao được, một buổi đi hạc, một buổi đi gánh lúa chăn trâu. Anh Thông hỏi ủa em ở Hàng Ngang mà, sao có trâu có lúa, cổ nói em về quê ở Bắc Ninh gánh lúa. Tui thắc mắc sao sao em nói em từ nhỏ chưa đụng móng tay vào việc gì, cổ nói em trốn về quê đi gánh lúa để sáng tác văn học. Em thề, em thề là em có làm việc đó, các anh phải tin em. 

Anh Thông hỏi lại mấy dữ liệu khác cổ đã nhắn tin trước đó, thấy trật hết trơn, nên vội trả tiền đi về. Thấy chán. Hôm sau nữa, cổ nhắn tin là em đã đến Paris rồi, trời lạnh thế. Hai anh đừng nghi ngờ em, hôm đấy em nói linh tinh, anh Thông không trả lời. Ảnh nói thôi mấy cái đứa tào lao tốn thời gian quá, rồi xoá số đt luôn, delete khỏi bộ nhớ. 

Ba ngày sau, tui đưa khách Nhật dạo chơi trên phố, thấy cổ đang ngồi ăn bún riêu với một cô bạn, cười hố hố. Vì đinh ninh là cổ đã đi Pháp, nên thấy cổ, cứ tưởng mình đang ở Paris, nói nhầm với khách Nhật bằng tiếng Pháp. J’ai mal à la tete. Pourquoi dites-vous toujours mensonge?


Found this article interesting? Follow Tieptheo.com on Facebook, Twitter and Telegram to read more exclusive content we post.