Năm đó cũng vào tháng bảy, mùa lễ cô hồn, khắp Hongkong nghi ngút khói nhang, dưới các chung cư lúc nào cũng có người đốt giấy vàng bạc trong những lư hương công cộng. Các cửa hàng công ty bày mâm quả, sếp lính xì xụp khấn bái. Thầy tui nói, cúng hay không, không quan trọng. Ở đại lục và Singapore, cũng gốc Hoa nhưng không có cúng gì, họ vẫn giàu sụ. Giàu nghèo là do tư chất, ý chí và đạo đức của mỗi người. 

Vào có 1 buổi chiều, trời xám xịt do ảnh hưởng bão xa, ổng đưa tụi tui đi đền Thiên Hậu (Tin Hau Temple), thờ nữ thần che chở cho những người đi biển. Ngày xưa không có dự báo thời tiết, mỗi lần người đi biển thấy mây phía xa đụn lên hình bà Thiên Hậu, thì coi như bão tố sắp đến, mau tìm cách chạy theo hướng tay bà chỉ, sẽ trú được nơi an toàn. Ngôi đền này thiêng liêng, hầu như người Quảng, dù theo tôn giáo nào, vẫn rất kính trọng. Người bị oan, khi hết đường biện hộ, sẽ giơ tay lên trời và khóc, con nói có bà Thiên Hậu chứng giám, nếu con làm sai thì bà không thương con nữa. Với người làm sai, bà không trừng phạt nhưng cũng không giúp đỡ. Khi không có chỗ dựa về mặt tinh thần, con người sẽ bị mất tự tin, mất đi năng lượng tốt, mất sự may mắn, mất sự hanh thông. Thầy nói, có thế giới bên này thì cũng có thể có thế giới bên kia, ngoài trời còn có trời, mình không thấy thì đâu có nghĩa là không có. Con người chỉ là 1 vật thể nhỏ bé, trăm năm chỉ là 1 khoảnh khắc của vũ trụ. 

Bữa đi đền Thiên Hậu, thầy tui gặp 1 người quen, anh này nom hơn tui mấy tuổi, dáng thấp người, có gương mặt lanh lợi, khi nhìn thấy thầy tui thì vội vàng cúi gầm mặt xuống. Thầy tới, vỗ vai, hỏi thăm vài câu, mấy anh chị trong cty kéo tui đi, không cho đứng nghe. Tui tò mò, khi đi ăn trưa hôm sau thì hỏi chị kế toán, chị ấy nói đó là A San, xưa làm ở đây, xong sếp cho đi chi nhánh Quảng Tây làm trưởng (thầy đào tạo xong thì chia quân đi trấn thành như chủ soái ngày xưa phân công tướng lĩnh vậy, khắp hết hai mấy tỉnh thành ở đại lục, rồi bên Ma Cao, rồi bên Đài Loan, bên Philippines, bên Singapore, Mã Lai, Thái Lan....mỗi vùng 1 trưởng chi nhánh, tự do kinh doanh, hàng tháng báo cáo tài chính, cuối năm gặp gỡ báo cáo thành tích). A San làm 1 thời gian thì lén lút đưa cô vợ vô trong công ty. Sau 2 vợ chồng nổi lòng tham, thấy công ty bán tốt nên sinh tà ý, lén lút mở 1 thương hiệu tương tự, gia công với tên gọi na ná, logo cũng na ná, mẫu mã giống nhau, thậm chí mở ngay phố đối diện để tranh thủ khách bị nhập nhèm địa chỉ. Chị kế toán nói 2 quý liên tục, doanh số chi nhánh Quảng Tây giảm sút nghiêm trọng, A San báo cáo khó khăn này kia, sếp vẫn tin A San nên càng chi tiền cho quảng bá. A San lấy mua đất mua nhà, chỉ đạo bên này giao hàng trễ, xử lý mọi thứ rất xấu để người ta mất lòng tin, trong khi công ty riêng thì chăm chút để giật mối. Sau chị kế toán đến thanh tra thì mới biết sự vụ, nên đề nghị sếp sa thải. Sếp khuyên A San nộp đơn xin thôi việc để giữ thể diện. Sếp yêu cầu mọi người không nhắc tên, không cho bàn tán. Mỗi năm có tiệc cuối năm, người từng làm công ty đều tề tựu đông đủ, riêng A San không được mời, kiểu bị xoá tư cách. Chị kế toán nói, sao A San không sợ quả báo nhỉ, ăn cắp của công ty trắng trợn thế mà còn vênh vênh đắc ý cho là mình khởi nghiệp thành công. Khởi nghiệp thì đàng hoàng xin nghỉ, tìm cái khác mà làm, có vạn vạn ngành nghề, giành giật chi miếng ăn với công ty cũ cho mang tiếng mang tội. Mà thôi, em không được kể lại ai nữa nha, nhất là sếp, sẽ la chị nhiều chuyện. Sếp chỉ cho phép chị em mình nói về những người cũ mà là người đạo đức, người tử tế đàng hoàng thôi. A San vô thánh vô thần, không sợ nhân quả, người không có đức tin nên không đáng tin. Chị chỉ là 1 kế toán, chị thấy ai trong làm ăn mà không có đức tin, trước sau gì cũng dẹp tiệm. Còn tới mức lừa thầy phản bạn như A San, thì trời đất nào có dung tha hả em. Chắc bị sao đó nặng lắm nên mới đi đền bà Thiên Hậu, chứ A San cái gì cũng lấy đem về nhà cho vợ con, bất chấp đạo lý. 

Tui lu bu làm ăn nên quên chuyện này, đến 1 lần đi nhà máy ở Đông Quản, gặp A Duỳn (Nguyên), trưởng chi nhánh Quảng Tây. Trong tiệc rượu, ngà ngà say, tui chợt nhớ chuyện A San, có ý hỏi lại. A Duỳn phủi tay, nói thằng đó xưa sếp mình đưa đi gặp A Mằn (Văn), 1 thầy nhân tướng học nổi tiếng ở Hongkong đó, A Mằn nhìn A San, nói riêng với sếp mình là A San ngắn số yểu mệnh, bảo cải tạo tâm tính, làm việc phúc thiện nhiều vào, tâm không ngay thẳng nên hiện lên tướng, rất xấu đường tương lai. Sếp thấy vậy mới cho đi trấn phủ Quảng Tây, một tỉnh rất nghèo ở TQ lúc đó, để ngoài kinh doanh thì còn làm việc phúc thiện, cải số trời. Mà nó tham, cải không được. Tui hỏi, ủa A San giờ sao rồi, A Duỳn nói bi đát lắm, thôi không kể nữa.

Tui về Hongkong, xin chị kế toán địa chỉ để gặp A Mằn, hoá ra là một doanh nghiệp, có ghi bảng hiệu fortune telling company limited hẳn hoi. Ở Hongkong, phí tư vấn tâm linh còn cao hơn cả luật sư, các thầy ở đây có chứng chỉ hành nghề, tốt nghiệp thần học tâm lý học, lưu loát cả tiếng Anh tiếng phổ thông. Phi tư vấn từng thầy là khác nhau, gặp A Mằn thì phí rất mắc, nhưng kệ, tui có quan trọng mắc rẻ gì, thích là chơi thôi. Vừa vào, A Mằn nhìn tui xong, mới nói, ái chà, lị ngũ quan tươi đẹp sáng sủa, hãy ra tiếp tân ghi danh ngay lớp nhân tướng học ứng dụng trong kinh doanh do ngộ đứng lớp, lị được học miễn phí, tâm trí này thì tự coi cho mình chứ ngộ không coi được, thiên cơ bất khả lộ. Ra liền đi chứ hết suất. 

Tui lật đật chạy ra....

(còn tiếp, bạn nào có muốn đi Hongkong chơi thì để lại tương tác để có dịp, tui gọi đi cùng. Với ai muốn coi tướng tá và số mình có làm ăn lớn được không cũng còm để tui vô phây coi, nhớ là trên phây có hình ảnh mình nhen, ai tốt số hoặc ưa làm điều thiện thì tui sẽ nhắn riêng cho. 

Người với người là 2 chữ hữu duyên). 


Found this article interesting? Follow Tieptheo.com on Facebook, Twitter and Telegram to read more exclusive content we post.