Hồi đi thực tập, mình ở nhà ngồi bịa ra một cái luận văn, ròng rã cả tuần mới xong. Xong đem nộp, rảnh thời gian để đi làm. Mình được bạn cùng lớp yêu mến, khi thấy tuyển dụng liền nghĩ ngay đến. Đứa nào cũng hỏi Tèo ơi mày ơi có việc làm chưa, công ty tao cần tuyển một nhân viên thông minh lanh lợi đẹp trai, tao nghĩ đến mày ngay. Đấy, việc rộng rãi xởi lởi ăn ở như bát nước đầy nó có lợi như vậy đấy.

Nói để biết ơn mấy bạn học cũ lắm. Hồi đó, bạn A tiến cử mình đi làm cho một công ty thủy sản. Bạn ấy phụ trách xuất khẩu tôm sang Nhật, còn mình thì lo mảng nhập nguyên liệu thủy sản từ Ấn Độ. Mình thâu đêm suốt sáng ngồi suy nghĩ cách phát triển công ty, ban đêm chuẩn bị ngủ là nôn nóng, khó ngủ, rồi tự dặn mình, tự lẩm bẩm Tèo ơi mày ngủ đi, sáng mai dậy pha cà phê rồi lên công ty bán hàng. Ham bán hàng kinh khủng khiếp. Mình lên công ty là viết ra các việc phải làm hôm nay, chủ động đưa anh sếp kiểm tra, xem thử em nghĩ được nhiêu đây, anh giao thêm việc gì cho em nữa không. Mình vô cuốn trang vàng tìm hết danh sách các công ty từ bắc chí nam, suốt ngày gọi điện hỏi có mua tôm của Ấn Độ không, chục cuộc chín cuộc từ chối vẫn thấy vui, vì ham bán hàng mà. 

Internet hồi đó phải mua thẻ dial up 1260 và 1269, dùng chung với dây điện thoại. Viết mail xong phải để 1 đống trong outbox, rồi mới gửi 1 lần cho tiết kiệm. Mỗi lần dial up là nó kêu teng tèng teng rồi bay cái vèo xuống góc phải màn hình, có biểu tượng 2 cái máy tính nhấp nháy. Mình có nhiều bữa đăng ký bảo vệ ở lại làm đêm, về nhà trọ cũng chỉ ngủ nên ở lại công ty, vừa làm việc, vừa đọc sách báo qua internet, mở mang đầu óc. 6h chiều khi mọi người về hết là mình đi ăn cơm, xong vô nhà tắm tắm, mặc quần short áo thun vô làm tiếp, đêm nào cũng có một mình ở văn phòng, thỉnh thoảng nghe lụp bụp ở lầu trên tụi nó nói có ma mà mình hẻm tin, ma kệ mày, tao lo kiếm tiền đã. Làm nhiệt tình nên khách hàng và đơn hàng tăng lên rất nhanh. Anh sếp thương, sắm cho cái di động Nokia màu đen, có cái râu ăng-ten dài, và tháng được 300 ngàn tiền card. Tiết kiệm tiền cho công ty nên chỉ dùng để bàn công việc, còn gọi việc riêng thì toàn gọi kiểu nói nhanh mấy giây không tốn tiền, nói như nạt nộ, kiểu “qua tao chơi”, hay “ăn cơm chưa” rồi cúp máy…

Một lần, mình được bên Ấn Độ tài trợ cho đi học hỏi khảo sát để mạnh miệng mà bán hàng. Hẻm lẽ đi 1 mình thì uổng nên mình đứng ra tổ chức cho các doanh nghiệp chế biến thủy sản cả nước đi cùng. Bữa mình về quê làm hộ chiếu, đứng giữa làng nói tiếng Anh qua điện thoại với anh Naidu bên Ấn, cả làng bu lại nghe. Đồn thổi rân trời, nói thằng Tèo con bà Hai dạo này nói tiếng Anh như mấy ông Mỹ trên tivi. Mình sướng rân, hám danh quá. 

Mình tự mày mò làm visa, rồi đi mua vé máy bay, trả giá khí thế để tìm chuyến bay giá rẻ nhất. Tác phong nhoay nhoáy, lẹ làng. Cái gọi mời mọi người họp báo, chuẩn bị đi. Mới 22 tuổi mà đứng phát biểu hướng dẫn mọi người khi đi nước ngoài, nào phải chuẩn bị cái này, chuẩn bị cái kia với khách toàn là các đại gia đi Mỹ như đi chợ. Chuyến bay hôm đó là SQ 172 qua Singapore để nối chuyến sang Chennai. Trên máy bay mình còn bày đặt giải thích cho 1 em tiếp viên sự khác nhau giữa “transit” và “transfer”. Ai cũng đinh ninh mình là hướng dẫn viên chuyên nghiệp. Nhưng thật ra, đó là lần đầu tiên đi máy bay và xuất ngoại trong đời!

Dẫn đoàn xong, khi về lại VN ai cũng dúi cho 50 hay 100 đô, nhưng mắc cỡ hẻm nhận. Khách ép quá nên cũng đành phải lấy, ngày mai lên công ty nộp lại hết cho anh sếp, anh cười ha hả, nói người ta boa là do em đối xử dễ thương với người ta thì em lấy đi chứ mắc mớ gì nộp cho công ty. Mừng rơn, bèn rủ bạn bè đi ăn ốc. Còn dư ít tiền, nộp hồ sơ xếp hàng để mua chiếc Wave Alpha 10 triệu, thay thế chiếc cúp cánh én 1 số sau 2 số trước cũ quá. Đi xe xấu nên cua gái đẹp miết hẻm được, vì tụi nó đòi phải có Dream mới chịu quen.

Giữa thập niên 90, chuyện xuất ngoại là chuyện rất lạ, bạn bè tò mò nên hay hẹn ra cà phê nhờ chia sẻ kinh nghiệm. Trong xóm trọ có bạn Ngọc Diệp, nhà khá giả, chuẩn bị đi du học, cũng chạy qua hỏi giờ tui sắp qua Úc tui phải làm sao? Mặc dù chỉ mới có đi Ấn Độ nhưng mình cũng tài lanh tích cực tư vấn. Cái Diệp hỏi khi người ta mời mình đi xe ô tô, mình phải đứng ngồi thế nào, để thể hiện là đứa sang trọng vậy ông. Mình nói,  bạn mở cửa xe ra héng, phải đưa mông vô ngồi trước, rồi mới rút 2 chân lên, rồi mới đóng cửa lại. Chứ đừng lom khom chui đầu vô đâu nha. Chui đầu vô trước là quê, người ta khinh đấy. 

Cái Diệp lắng nghe, nuốt từng lời. Vừa sang Úc, ngày đầu tiên nó áp dụng chiêu mình chỉ. Đứng xếp hàng chờ xe đến trường với mấy người phía trước nhà trọ, xe vừa tới, cửa vừa mở, cái Diệp liền đưa mông vô ngồi xuống liền, sau đó rút 2 chân lên. Ông tài xế hoảng hốt. Mọi người trên xe nhìn cái Diệp với ánh mắt thương cảm.

Cũng lỗi tại mình. Lẽ ra phải nói là kiểu ngồi (đưa đít vô trước, rút đầu vào sau) ấy chỉ áp dung cho xe ô tô con 4 chỗ, không áp dụng cho xe buýt (theo Cà Phê cùng Tony).


Found this article interesting? Follow Tieptheo.com on Facebook, Twitter and Telegram to read more exclusive content we post.